Chủ Nhật, 25 tháng 11, 2012

Mẹ con tôi cùng phát nguyện


NIỀM VUI CỦA ĐOÀN SINH MỚI
 Nguyễn Thanh Xuân

Vừa lấy hành lý xong, tôi vội đi thật nhanh ra xe, vừa ngồi lên xe đồng hồ đã chỉ 17h30. Do có 1 số bạn đồng nghiệp đi cùng ở Sài Gòn nên có 2 xe nhà máy đến đón, xe 1 về ghé văn phòng công ty ở Sailling, xe 2 về thẳng nhà máy. Ai cũng nôn nóng muốn về nhà sớm nên tập trung nhiều ở xe về thẳng nhà máy, do đó có sự sắp xếp đổi chổ, phải chờ. Sốt ruột quá, sao lâu quá ta, hỏng mất rồi, chắc là mình về trễ không kịp dự buổi lễ phát nguyện. 18h kém 25, xe bắt đầu rời khỏi sân bay, ngồi trên xe lòng thầm cầu mong cho Sài Gòn tối nay đừng mưa, đừng kẹt xe………
Đúng 19h28 vừa về đến nhà, tôi vội mặc cái áo lam, rồi tiến thẳng qua Tịnh Xá không kịp ôm đứa con gái nhỏ bé của mình vào lòng sau 3 ngày đi xa về. Ôi! May mắn quá, vừa kịp lúc các Anh Chị Em áo lam đang tập trung thẳng hàng bên dưới lễ đài để chuẩn bị cho buổi lễ, Anh liên đoàn trưởng bắt đầu buổi lễ. Đầu tiên là lễ truyền đăng, ánh sáng được Ni Sư thỉnh từ kim thân Đức Phật truyền cho các anh chị Huynh Trưởng và ánh sáng trí tuệ từ bi đó được chuyển tiếp đến các Đoàn sinh. Trong những giây phút thiêng liêng ấy, không khí trang nghiêm và lắng đọng, trời không trở lạnh mà sao lòng bỗng ấm áp lạ. Đây là buổi lễ truyền ánh sáng lần đầu tiên mà tôi biết đến và được tham dự, nó đã khắc một dấu ấn khó quên trong tôi. Cảm giác ấm áp khi được Anh liên đoàn trưởng thắp sáng ngọn nến trên tay, ánh sáng lung linh chứa đụng bao tình lam thương mến. Kế tiếp là buổi lễ phát nguyện, huy hiệu hoa sen được cài lên ngực áo, trong lòng mình ngập tràn hạnh phúc, con qùy lạy dưới Đức thích ca Mâu Ni, con bái lạy Ni Sư với tất cả lòng thành của mình, trở về rất thật với cái tôi của mình, lần đầu tiên trong đời mình cảm thấy mình như một cái gì đó thật nhỏ bé, thật mong manh. Ôi những ao ước trước đây trong miền ký ức, bây giờ đã thành hiện thực không ngờ, hạnh phúc là gì? hạnh phúc chính là giây phút này đây, duyên lành đã đến, mình đã thật sự là một đoàn sinh của GĐPTVN và của Khánh Long.
Tôi đến với Khánh Long đó là một nhân duyên, không có dự tính. Vào 1 buổi chiều chủ nhật trước ngày Vu Lan, dẫn đứa con trai vào Tịnh Xá để tham gia sinh hoạt GĐPT. Được Chị Nhẫn, Chị Nhàn khuyến khích nên mình tham gia luôn, do cũng bận rộn với công việc cơ quan cũng như gia đình nên chưa bao giờ mình nghĩ đến là mình có thể tham gia. Thời còn Trung Học Cơ Sở, học ở trường nhà, mỗi chiều chủ nhật đi ngang qua ngôi chùa làng, thấy các em mặc bộ đồng phục oanh vũ, ôi thích quá. Và kế tiếp thời Trung Học Phổ Thông, những bộ đồng phục lam ấy luôn luôn vẫn trong ao ước của tôi, tôi cảm thấy nó thật thiêng liêng, cao quý làm sao ấy. Với ao ước đến chùa của những ngày trước, tôi luôn nghĩ đến một ngày nào đó, con mình cũng được mặc đồ oanh vũ, được đến chùa sinh hoạt GĐPT. Và giờ đây ao ước đó đã thành hơn cả hiện thực, không những chỉ có đứa con trai nhỏ yêu quý đến chùa mà giờ đây cả 2 Mẹ con đều được đến chùa sinh hoạt cuối mỗi tuần. “Mẹ ơi, con đã được đeo huy hiệu hoa sen rồi nè, vậy là tuần trước con đã thi đậu rồi” Tiếng đứa con trai 7 tuổi thẻ thỏ, 2 Mẹ con nhìn nhau cười toét miệng.
 
Hai Mẹ con đã tham gia GĐPT Khánh Long đến nay cũng đã được 3 lần trăng tròn. Ký ức đêm rằm trung thu vẫn còn đây, lần đầu tiên trong suốt 7 năm của cuộc đời làm Mẹ, mình đã tự làm được cho con 1 cái lồng đèn, tuy không đẹp nhưng con rất thích và được cùng con đón 1 trung thu thật vui và ấm cúng đó là một kỷ niệm khó quên. Được sống lại những ký ức ngày xưa, cảm giác nôn nao mỗi lần trung thu về cùng các bạn trong xóm cùng làm lồng đèn vì hồi đó đâu có tiền để mua lồng đèn làm sẵn, thậm chí không biết đến có lồng đèn bày bán sẵn. Cuộc sống cứ tập nấp vội vã đi qua, cứ rong ruỗi theo những công việc hàng ngày, cảm giác mệt mõi nhiều khi đã vây lấy tôi, hiện tại hai con của tôi cũng còn nhỏ nên hầu như tôi khá bận rộn và không còn thời gian dành riêng cho chính mình. Do đó, đối với tôi buổi đến chùa cuối mỗi tuần như là một hạnh phúc lớn, đây chính là khoảng thời gian tự do và rất riêng của chính mình. Được cùng hát, cùng chơi và cùng tập trung trong những giờ học đạo pháp, giờ đây tôi thấy rõ được đi sinh hoạt GĐPT không chỉ là để cùng hòa mình vào tập thể áo lam cùng vui chơi, cùng múa hát mà đối với tôi ở đây cũng như là một ngôi trường học thứ hai, các Anh Chị Huynh Trưởng là các bậc Cô, bậc Thầy truyền dạy cho mình thêm những bài học về rèn luyện nhân cách, rèn luyện đạo đức để hướng tới những đều tốt đẹp.
Vòng dây thân ái cứ thế mà lan rộng mãi với tình lam đầy thắm thiết không suy lợi, tính toán. Giờ đây khi mỗi trưa chủ nhật nghe tiếng con trai mình gọi thúc, Mẹ ơi thay áo quần nhanh lên để đi chùa 13h30 rồi, trể rồi là trong lòng mình lại ngập tràn bao sung sướng……

                                                                        Long Thành 24/11/2012
                                                                        Chơn Thuận Tính

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét